Chương 1. Diện kiến.
Làn gió mát mẻ của tiết trời mùa xuân khẽlướt qua bãi cỏ xanh đầy những nhấp nhô uyển chuyển lên xuống. Bầu trời chỉ gợnchút mây, ánh nắng rọi sáng đàn bướm bay tung tăng giữa những đóa hoa đương bừngnở.
Con đường cắt ngang qua bãi cỏ lúc này đầynhững sắt, người, và ngựa. Tất cả đều đang hướng về phía Bắc tới Kinh thànhNice của Vương quốc Brune.
Hàng loạt lá cờ bay phấp phới trong gió, đằngnày là lá cờ Ngựa Đỏ của Vương quốc Brune, chỗ kia là cờ Rồng Đen của Vương quốcZhcted láng giềng. Thêm vào đó còn có cờ hiệu của những lãnh chúa cùng các HộiHiệp sĩ đua nhau khoe sắc.
Vũ khí cùng giáp trụ lấm lem đầy những bùnđất và máu me, thương binh lộ rõ giữa hàng ngũ binh lính. Lý do là bởi, họ vừaquay về sau 1 trận chiến.
Liên quân này mang trên mình cái tên “HiệpSĩ Ánh Trăng”. Quân số của họ rơi vào khoảng 10.000 người.
Đứng đầu đoàn quân là Tigrevurmud Vorn,lúc này đã bước sang tuổi 18. Anh là Bá tước cai quản vùng Alsace nằm chốn biênthùy. Những người thân quen thường gọi anh là Tigre. Mái tóc dỏ thẫm của anhlúc này khó có thể coi là gọn gàng được, dù rằng, nhìn đôi mắt đen nhánh điềm đạmcủa chàng trai trẻ thôi là đủ thấy tính cách của anh rồi.
Tạm gác việc anh chỉ là một lãnh chúa vùngnông thôn ra một bên, trông anh vẫn không hề đáng tin cậy gì để được giao trọngtrách làm đại tướng cầm đầu 10.000 quân. Từ bộ giáp da khoác trên quần áo vảigai, cho tới cảnh chàng trai ngáp dài trên lưng ngựa giữa những làn gió ấm áp củatiết trời mùa xuân, tất cả như thể lại càng minh chứng cho điều đó.
Vậy mà, không có bấtkỳ người Brune nào lại đoạt lấy nhiều chiến tích như anh được. 2 năm trước, chỉbằng một lượng quân binh nhỏ bé, Tigre đã đẩy lui đại quân Muozinel đang trênđường xâm lược Brune. Thêm nữa, anh lại còn đánh bại Công tước Thenarider, kẻmưu toan ám sát Công chúa Regin, trên chiến trường và dẹp yên cuộc nội chiến ởnơi đây.
Chưa hết, vì mộtvài lý do, anh còn tham gia vào cuộc nội chiến ở nước láng giềng Asvarre, sátcánh cùng tướng Tallard Graham mà đánh bại quân của Hoàng tử Elliot.
Và, 7 ngày trướcđó, Tigre đã đối đầu và chiến thắng một cánh quân của Vương quốc Sachstein đangxâm lược bờ cõi Brune. Dù rằng quân Sachstein tiến đánh từ cả 2 phía Tây vàNam, với cánh quân phía Tây vẫn còn đó, đây vẫn là một thắng lợi quý báu giànhcho Brune, lúc này đang trên đà thất thế.
Lúc này, có lẽ chắcphải gần 2 tiếng nữa mới tới giữa trưa, kinh thành Nice với tường thành bao quanhđã bắt đầu lấp ló hiện ra.
Còn cách kinhthành tầm 500 arsin, Tigre cho quân dừng bước. Anh lo rằng người dân sẽ bị mộtphen bồn chồn lo sợ nếu để quân binh tiến gần tới thành.
“Cho quân dựng trạivà thay nhau nghỉ ngơi đi.”
Sau khi ra lệnhcho binh lính xong xuôi, Tigre quay sang nhìn Massas, lúc này đang đứng chực sẵnbên cạnh anh. Từng là bạn thân thiết của Urz, người cha quá cố của Tigre, ônglà một người mà chàng trai trẻ luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào. Giờ đây, ông đangđảm nhiệm trọng trách đàm phán cho toàn bộ các quý tộc của Brune.
“Ngài Massas. Ngàinghĩ để ai đi đưa tin về Kinh thành là hay hơn cả?’
“Nếu giờ mà cứ đợitại đây, thể nào sớm muộn cũng sẽ có sứ giả tìm tới chúng ta. Dù sao thì tin thắngtrận đã được loan báo từ lâu rồi.”
Vừa vuốt chòm râuxám của mình, vị Bá tước già, năm nay đã bước sang tuổi 57, đáp lại.
Sau khi diệt đượctướng Kreuger của Vương quốc Sachstein trong trận đánh 7 ngày trước, Tigre vàtoàn quân ngay lập tức cho gửi sứ giả tới kinh thành ngay, hòng xua tan lỗi lo âucủa người dân cũng như khích lệ tinh thần binh sĩ bằng tin thắng trận. Suy chocùng, trận chiến vẫn chưa tới hồi ngã ngũ.
Đúng như lờiMassas nói, chưa đầy một tiếng trôi qua, đã có 1 người lính xin gặp Tigre.
“Thứ lỗi cho tôi,thưa Đức ngài Bá tước. Một người tên Gerard Augres, tự xưng là sứ giả của Kinhthành, yêu cầu được diện kiến ngài.”
“Cho người đó vàongay.”
Tigre mừng rỡ đáp.Đối với Tigre, Gerard vẫn luôn là một trong những đồng đội tin cẩn của mình. Mộtlát sau, một người đàn ông xuất hiện giữa biển người, ngựa và giáp trụ.
Khoác trên thânhình mảnh khảnh của mình một bộ lễ phục xám, đôi mắt màu đồng của Gerard kialóe lên rực rỡ. Vội vàng lấy tay chải chuốt lại mái tóc nâu đang chực dựng lênxong, anh ta lịch thiệp cúi chào Tigre.
“Đã lâu không gặp,thưa Bá tước Vorn. Được lệnh của Điện hạ Công chúa, tôi được cử tới đây làm ngườidẫn ngài tới Hoàng cung. --- Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn đại, cơ mà thật mừnglà không có biến cố gì xảy ra.”
“Gerard, rất vuilà anh vẫn khỏe. Tử tước Augres giờ ra sao rồi?”
“Nhìn tuổi của Tửtước như vậy mà người vẫn khỏe mạnh đến lạ.”
Dù cho mồm miệngGerard vẫn không hề kiêng nể như mọi khi, cơ mà ai cũng cảm thấy anh ta tôn trọngcha mình như thế nào. Tiếp đó, anh ta quay sang cúi chào Massas, lúc này đang đứngcạnh Tigre. Massas lên tiếng hỏi.
“Gerard. Nếu nhưcháu đã thân chinh tới đây thì mọi công việc chuẩn bị trước khi diện kiến Điệnhạ Công chúa đều là do cháu lo liệu sao?”
Hiện tại Bruneđang nằm dưới quyền cai trị của một Công chúa. Tên của vị Công chúa này ReginEster Loire Bastian do Charles. Dù rằng lý do là bởi vị Vua Faron quá cố từ trầnquá đột ngột, một Công chúa ngồi trên ngai vàng vẫn là một việc vô tiền khoánghậu ở Brune.
Thế nhưng, cả 3người, dưới danh nghĩa bề tôi của xứ Brune, đều đã thề nguyện trung thành phòtá Công chúa. Thế nên, kể cả là có nhắc tới tên Công chúa ra đi chẳng nữa, giữahọ cũng sẽ không có vấn đề gì đáng kể.
“Về cơ bản là nhưvậy. Cơ mà, bàn tới chuyện này, có điều này tôi muốn hỏi 2 người.”
Nụ cười vẫn khônghề rời khỏi môi, Gerad hạ giọng xuống nói. Tigre và Massas quay sang nhìn nhau.Massas liền cho gọi 1 người lính vào và nói vài câu ngắn gọn. Người lính đó liềngọi một người nữa, cả 2 cùng rời khỏi chỗ 3 người, cố ra vẻ thật tự nhiên.
--- Nếu đây là chuyện quan trọng,liệu mình có nên gọi Elen không?
Lúc này doanh trạicủa Đoàn Quân Hiệp Sĩ Ánh Trăng hiện đang có 2 Vanadis trú chân tại đó.
2 người bao gồmEleonora Viltari – Ngân Quang Phong Cơ – và, Valentina Glinka – Hư Ảnh Huyễn Cơ.Cả 2 cô gái, vốn là những người có vai vế tại nước láng giền Zhcted, hiện đanghợp sức với Tigre dưới lệnh của Quốc vương xứ Zhcted, vua Victor.
Những người thânthuộc vẫn gọi Eleonora bằng cái tên Elen, và Tigre cũng vậy. Đối với chàng traitrẻ, cô không những chỉ là một chiến hữu, mà còn là một người không thể nàothay thế được trong cuộc đời anh.
Có lẽ cả Elen cũngnghĩ như vậy về Tigre.
Mặt khác, anh mớigặp mặt Valentina lần đầu tiên cách đây không lâu, vẫn còn quá nhiều điều anhchưa thể nào hiểu được về tính cách của cô ta. Thế nhưng, sự thật là, cô ta hiệnđang giúp đỡ anh, dù là bằng cách của riêng mình.
Cả hai cô gái đó đềucó vị trí ngang ngửa nhau trong Đoàn quân Ánh Trăng Bạc. Nếu như chỉ gọi Ellenmà không mời Valentina tới cuộc nói chuyện quan trọng này, Tigre e rằng làm vậysẽ dễ nảy sinh ý nghĩa là anh đang thiên vị.
Vì thế, Tigre tínhrằng anh sẽ quyết định có nên nói với 2 người hay không sau khi nghe hết mọichuyện từ đầu chí cuối.
Chắc chắn rằngkhông còn ai khác ngoài 3 người ra, Gerard mới bắt đầu nói.
“Chúng tôi đã nghetoàn bộ chi tiết về cuộc chiến từ sứ giả 2 người gửi tới. Vì thế, để loan tinthắng trận, Điện hạ Công chúa Regin và Đức ngài Tể tướng đã yêu cầu triệu kiếnđoàn quân chọn ra khoảng 50 người, trong đó có Bá tước Vorn, đi vào cổng thànhKinh đô, coi như là để tổ chức một buổi lễ khải hoàn thắng trận trở về.”
“Trong số 50 ngườiđó có cả người Zhcted chứ?”
Gerard gật đầu trướccâu hỏi của Tigre.
Khích lệ người dântrong thành phố bằng tin chiến thắng vẫn là chưa đủ. Làm rõ quân Zhcted là đồngminh cũng là điều cần thiết. Chỉ riêng việc một đoàn quân ngoại quốc đang đóngtrong nước thôi cũng đủ khiến cho hầu hết dân chúng cảm thấy trong lòng dè chừngngay.
“Một buổi yến tiệcsẽ được bắt đầu vào buổi tối, vì thế, sau khi diện kiến xong xuôi, ngài sẽ nghỉngơi trong phòng chúng tôi đã chuẩn bị sẳn. Tiện cũng xin nói… hiện tại trongkinh thành đang lan truyền một tin đồn không tốt đẹp gì về ngài.”
Không giấu nổi vẻbực bội, Gerard mím mối lại mà tiếp tục trình bày.
“Đại loại là, Bátước Vorn đã phản bội Brune và trở thành tay sai cho Zhcted.”
Massas giận dữnhíu mày lại. Dù cho không nói năng gì, Tigre vẫn không tài nào kìm nén được nỗikhó chịu trên khuôn mặt mình.
“Hẳn rằng đầy làbài của đám thuộc hạ của Melisande. Chúng chắc tung tin như vậy một khi biết đượctin Tigre quay trở lại Zhcted với sự hậuthuẫn của Eleonora-dono.”
Massas cục cằn lêntiếng.
Melisande là mộtngười trong Hoàng tộc của Brune, với Regin gọi bằng cô, ngoài ra còn là vợ củaCông tước Thenardier, kẻ đứng đằng sau âm mưu lật đổ ngôi báu và ám sát Regin.
Ngoài mặt thì, saukhi mất cả chồng lẫn con sau cuộc nội chiến 2 năm trước, Melisande đã lui về ẩndật tại một ngôi đền nằm tại Nemetacum, vốn từng là lãnh địa của Công tướcThenardier. Cơ mà, xem ra đó chỉ là vỏ bọc để ả ta bí mật thu nhận đồng minh,chờ đợi thời cơ lật đổ Regin mà thôi.
Một kẻ dã tâm nhưvậy, không khỏi Massas lại phải thốt lên những lời như vậy. Cơ mà, Gerard lại lắcđầu.
“Cả tôi lẫn phụthân từ đầu cũng đã nghĩ là như vậy, cơ mà xem ra sự thật lại khác. Quả làchúng có ra sức tung tin thật, cơ mà ngọn nguồn của tin đồng này lại nằm xa hơnnhiều. Về phần phản ứng về tin đồn này bên ngoài kinh thành --- nói cách kháclà phần đông dân chúng đều phớt lờ điều đó.”
“Hẳn là tin đánh bạiquân Sachstein lại hiệu quả vậy sao?”
Trước câu hỏiTigre, Gerard liền nhoẻn miệng cười đầy thâm hiểm.
“Đúng vậy. Dù saothì tin thắng trận vẫn được tin cậy hơn nhiều. Bản thân chúng tôi cũng tungtin, rắng Bá tước Vorn chắc chắn sẽ đánh bại quân Sachstein, dành lại hòa bìnhcho Brune như cuộc nội chiến năm xưa nữa. Cơ mà, nếu mà tin thắng trận mà đếnmuộn thì e là mọi chuyện đã trở nên tồi tệ rồi.”
Chàng trai trẻ nínthở trước lời Gerard. Giả như anh mà không hạ được Kreuger vào lúc đó, để chotrận chiến tiếp tục kéo dài, có lẽ tình hình lúc này sẽ còn khó bề cứu vãn hơnnữa.
Tuy nhiên, giờ vẫncòn quá sớm để ăn mừng, Gerard nghiêm mặt lại, tựa như muốn nói “giờ đã tới lúcchúng ta đi vào vấn đề khó khăn nhất.”
“Tạm gác việcngoài hoàng cung ra, vấn đề bây giờ lại nằm ngay chính trong cung điện. Bên cạnhphe phái của Melisande, lúc này đây vẫn còn những kẻ khác tin vào lời đồn đó.”
Ánh mắt màu đồng củaGerard tràn đầy những khinh bỉ trong khi anh ta nói tiếp.
“Có 1 số người vẫndè chừng Zhcted cũng như Vanadis-dono, kèm theo đó là những kẻ đơn thuần khôngưa gì Bá tước Vorn. Về phần sau thì lý do khá là đa dạng. Người thì khinh miệtcung tên từ xưa, người thì coi thường Bá tước Vorn xuất thân chỉ là một tiểuquý tộc, ngoài ra thì còn có những kẻ ghen tị với vô số những chiến công củangài Bá tước, có thể nói là không thể đếm xuể được.:”
“Xem ra tôi đã trởnên nổi tiếng hơn hẳn sau khi rời khỏi Brune nhỉ.”
“Tiếc rằng thay vìlà những cái nhìn trầm trồ thán phục thì lại là khinh miệt, ghen tị và nghi hoặcmà thôi.”
Tigre nhún vai trướclời đáp mỉa mai của Gerard. Chàng trai trẻ bình thản rời mắt khỏi Gerard, quaysang nhìn cây cung của anh hiện đang được đặt cách đó không xa.
Tại Brune, kiếm,thương và kỵ binh luôn là đối tượng được kính trọng; trong khi cung thì bị đánhgiá cực kỳ thấp kém. Đến độ, cung thủ trên chiến trường đều bị cho là những kẻyếu đuối, không thể nào cầm nổi thanh kiếm hay ngọn thương, không phải thợ sănthì cũng là tội phạm. Từng có chuyện rằng một nhóm cung thủ, cho dù đạt chiếncông hiển hách, cũng không hề được ban thưởng.
Dù rằng có tài bắncung xuất chúng, thế nhưng Tigre lại không hề biết cách dùng kiếm hay thương.Thân là quý tộc, thế nhưng khó có thể nói là anh thuộc dòng họ danh gia quý tộcgì. Đã vậy, lãnh địa Alsace của anh lại nằm ở nơi biên thùy xa xôi.
Đối với ngườiBrune, vốn chú trọng tới dòng dõi và huyết thống, cũng như đề cao kiếm vàthương, sự tồn tại của 1 người như Tigre quả thực là khó hiểu; và, vì vậy, khócó ai buông tha cho anh.
Dù đã đoán được sựtình như vậy, thế nhưng, khi nghe những lời từ chính miệng Gerard, vốn dĩ thôngthạo hết những gì diễn ra trong cung điện, như vậy, 1 cơn sốc đầy lạnh lẽo lạitrùm lên khắp người anh.
--- Không, suy nghĩ của mình vẫncòn ngây thơ quá.
Chẳng phải QuốcVương xứ Zhcted Victor đã nói rồi sao? Dù cho người Brune có không công nhậntài bắn cung của anh đi nữa, họ không thể nào phủ nhận chiến công của anh được.
“Vì dân chúngtrong thành, mọi người muốn Tigre và Vanadis-dono bước qua cổng thành mà tiếnvào Nice. Thế nhưng hiện trong cung đang có nhiều người không ưa gì Tigre vàVanadis-dono. Tóm lại là như vậy ư?”
Massas tóm tắt lạicuộc nói chuyện, thân hình có phần thấp lùn nhưng lực lưỡng của ông rung lên. Vịthư ký tóc nâu gật đầu, trông mặt mũi như thể đang phải chịu đựng một cơn nhứcđầu buốt nhói.
“Đúng vậy. Mặtkhác, nếu như Bác tước Vorn và Vanadis-dono không vào kinh thành cũng như diệnkiến Điện hạ Công chúa, e rằng điều đó sẽ càng cũng cố cho tin đồn phản trắc củangài Bá tước. Bên cạnh đó, Điện hạ Công chúa thực sự cũng muốn gặp mặt Bá tướcVorn; nếu như ngài mà rời khỏi đây, e rằng cái đầu này cũng khó mà giữ được.”
“Liệu ngài có hơinói quá lời không? Bản thân tôi cũng muốn diện kiến Điện hạ Công chúa, cơ mà…”
Thấy Tigre nói tớiđó, Gerard liền lắc đầu.
“Tôi không hề có ýphóng đại. Thế nhưng, chuyện ngài ngã xuống biển trên đường từ Asvarre vềZhcted đã thực sự khiến cho Điện hạ rất lo âu.”
Vừa đứng nghe bêncạnh Tigre, nét mặt của Massas tựa như muốn nói rằng ông không biết phải đốiđáp ra sao. Sự thật là Regin đã lo lắng cho Tigre, thế nhưng viên thư ký đãbình tĩnh che giấu đi việc công chúa đã tỏ ra giận dữ, điều chưa từng có từ trướctới nay, đối với Zhcted.
“Giả như là Điện hạCông chúa, nếu như mà không nói gì với 2 nữ Vanadis đang trợ giúp cho Vương quốcchúng ta thì e rằng sẽ không đi đến kết quả tốt đẹp gì. Thêm nữa, nếu như Điệnhạ chỉ gặp mắt các Vanadis mà không gặp ngài, hẳn là các Vanadis sẽ tỏ ra hoàinghi Công chúa, phải không nào?”
Tại Zhcted, 7 nữVanadis chỉ chịu cúi đầu trước một mình Quốc vương, là những người mà ai cũngphải tỏ lòng kính trọng. Thêm vào đó, dù rằng là vâng theo lệnh của Vua Victor,thế nhưng dù sao thì họ vẫn dẫn quân tới chiến đấu và đổ máu vì Brune.
Nếu như Regin mà đốixử không cẩn trọng với Elen và tùy tùng, e rằng điều đó sẽ ảnh hưởng nặng nề tớingoại giao giữa 2 nước về sau. Và, với tư cách người cai trị, điều đó sẽ chỉmang lại hắt hủi và thất vọng từ những người xung quanh về nữ công chúa màthôi.
“--- Được rồi. Tôisẽ chuyển lời lại tới Elen và Valentina.”
Tigre đáp, tay gãimái đầu đỏ thẫm của mình. Có lẽ Regin sẽ đảm bảo sự an toàn cho Elen và tùytùng của cô. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy không khỏi áy náy khi mà để họ phải chịucảnh bất tiện như vậy, cơ mà, tình hình có lẽ sẽ còn rắc rối hơn nếu như họ cốtình tránh né cuộc diện kiến. Hẳn là 2 cô gái sẽ hiểu được điều đó.
Sau khi Gerard cúiđầu mà đáp “vâng, xin nhờ tới ngài”, Massas lên tiếng tựa như vừa chợt nhớ ra.
“Tiện cũng nói,ngài Gerard. Thế còn Melisande thì sao?”
Massas hạ thấp giọngxuống mà hỏi. Ngẩng mặt lên, ánh mắt màu đồng của Gerard lại được thể lóe lên đầyhằn học.
“Hiện tại bà ta vẫncòn đang ở lại phòng khách của cung điện, lấy cớ là vì hình phạt cho vụ việcgây hỗn loạn trong cung kia vẫn còn đang được xem xét.”
Trong Lễ hội Halovào đầu năm mới, Melisande đã tính tới việc nhấn chìm quyền hành của Regin. Biếtrõ “bảo kiếm Durandal” hiện đang ở trong cung là đồ giả, ả ta đã lệnh cho tử tướcArmand tới phá hủy thanh kiếm giả.
Durandal là thanhbảo kiếm của Vương quốc, được cho là từng được Charles – vị vua sáng lập raVương quốc Brune – cầm, và, nếu như mà để mất đi, e rằng quyền thế của Regin sẽbị lung lay đến tận gốc rễ. Thế nhưng, mục tiêu của Melisande đã không trởthành hiện thực, nhờ vào cái bẫy do Regin bày ra, khiến cho ả ta lại phải chịumất mặt.
“Cả Tử tước Armandcũng đang được giam lỏng như vậy. Đương nhiên là cả 2 được bố trí ở 2 phòngkhác nhau. Tử tước ngoài ra còn được cho phép đi lại tự do 1 phần trong hoàngcung nữa.”
“Hẳn là ngài tínhdùng 2 người bọn họ làm mồi nhử ư?”
Gerard đáp lại vớivẻ khó chịu lộ rõ trên mặt.
“Đúng như dự tính,hắn tỏ ra rất cẩn thận, thế nên tới giờ chúng tôi vẫn chưa thu được kết quảgì.”
Hiện trong Hoàngcung vẫn còn rất nhiều quý tộc ngầm ủng hộ Melisande. Vốn dĩ họ đều là những kẻnúp dưới bóng của Công tước Thenardier, thế nhưng sau cái chết của Công tước, tấtcả bọn họ đều tụ lại dưới trướng của Melisande.
Regin và tùy tùngthân cận của cô vẫn để im không động chạm tới bọn họ. Đó là bởi nếu như cô màđi tới nước trục xuất khỏi vương quốc chỉ vì không phục tùng cô, e rằng điều đósẽ để lại ấn tượng không hề tốt đẹp gì đối với các quý tộc khác. Hiện tại địa vịcủa Regin vẫn chưa thực sự vững chắc, cô không thể nào để số lượng kẻ thù củamình gia tăng thêm được.
Bên cạnh đó, Regincũng không thích phải ép buộc bằng đe dọa. Cô hiểu rõ khi cần thì việc gì cầnlàm vẫn phải làm, thế nhưng cô vẫn muốn tìm ra 1 giải pháp khác trước khi đi tớinước đó.
“Về việc Melisandemở đường cho quân Sachtein thì Điện hạ Công chúa và Tể tướng định tính sao?”
Massas hỏi, lầnnày còn hạ thấp giọng xuống nữa. Hành động này của Melisande quả thật là đã làmtổn hại đến bản thân Vương quốc. Ngay cả dòng dõi hoàng tộc cũng khó lòng có thểche chở cho ả được.
“Điện hạ Công chúaquyết định tạm thời lúc này sẽ không đả động gì đến chuyện đó.”
Lúc này Gerard mặtcay đắng lộ ra rõ rệt, ngay cả giọng nói cũng đầy phần bực bội.
“Điện hạ muốn cảnhgiác tới việc bị người ngoài nghi ngờ rằng liệu có phải người lợi dụng cuộc xâmlược của Sachstein mà trừ khử Melisande hay không.”
Cuộc chạm chán giữaRegin và Melisande về việc thanh kiếm Durandal giả dã trở thành điều ai cũng biết.
Nếu như xử tửMelisande bị coi là mưu tính do Regin sắp đặt, uy tín của nữ công chúa sẽ tụt dốcngay. Trong khi Sachstein trong lòng có vui sướng sẵn sàng hành động tới mấy,ngoài mặt chúng sẽ khăng khăng cự tuyệt mọi mối quan hệ với Melisande, thêm vàođó sẽ buộc tội Regin là kẻ hèn hạ, đồng thời củng cố thêm lý do cho cuộc xâm lượccủa chúng.
“Cơ mà, hẳn là cácngài sẽ không để chúng tự do hoành hành mãi chứ?”
Trước câu hỏi củaTigre như muốn làm rõ ý định của mình, Gerard chỉ nhún vai.
“Chúng tôi sẽ quyếtđịnh về chuyện đó sau khi đánh đuổi quân Sachstein, hiện đang ngang ngược diễuquân trên Vương quốc chúng ta, khỏi bờ cõi.”
Một khi đẩy lui bướctiến của quân Sachstein, uy tín của Regin sẽ tăng vọt lên. Nếu như nhân đà nàymà giải quyết mọi chuyện, có lẽ cuộc nổi loạn sẽ được ngăn chặn lại bằng mộtcách nào đó. Giả là được như vậy thì việc công bố Melisande có liên can tớiVương quốc Sachstein sẽ không còn cần thiết để hòng hạn chế hỗn loạn xuống mứcthấp nhất.
“Quả thật chỉ còncách đó. Thế ai sẽ là người đóng vai đánh đuổi quân Sachstein đây?”
Thấy Massas hỏi vậy,Gerard liền chỉ tay về phía Tigre và Massas. Vẻ mặt của anh ta tựa như muốn nói“còn ai ngoài 2 người ra.”
“Điện hạ Công chúađã ra lệnh cho binh lính phục tùng dưới quyền của ngài rồi. Chỉ có Bá tướcVorn, người đã đưa Điện hạ lên ngôi, mới có thể củng cố danh tiếng của người được.Như tôi đã nói ban nãy, chẳng phải chúng tôi đã nói là cũng đã tung tin đồn rồisao.”
“Tôi rất vui là cuốicùng cũng có tiếp viện, cơ mà… chúng ta còn được bao nhiêu người?”, Tigre hỏi.
“Hiện sẽ có thêmkhoảng 2 đến 3 vạn người nữa, vì vậy tính ra đoàn quân của ngài sẽ lên tới 4 vạnngười. Theo như trinh sát thì đối phương sẽ có 5 vạn quân. Thế nhưng, xét tới cảviệc quân số của chúng đã bị hao hụt sau khi tham chiến 2 lần, khả năng là cả 2bên sẽ có quân số không hơn kém nhau là mấy.”
Lần này, tới lượtTigre và Massas phải nhún vai đáp lại.
Sau khi Gerard rờikhỏi doanh trại và Massas đi ra lệnh cho quân binh, Tigre cho một binh lính tớidoanh trại của Zhcted để cho gọi Elen, Lim và Valentina lại. Trong khi trò chuyệnvới Gerard, công việc dựng trại diễn ra khá là suôn sẻ.
Một hồi sau, 3 côgái cũng có mặt tại lều của Tigre.
Elen – hayEleonora Viltari năm nay cũng tuổi 18 như Tigre. Mái tóc bạch kim của cô gáidài chạm eo, cùng với đó là đôi mắt đỏ rực màu hồng ngọc ẩn chứa đầy những sứcsống và tham vọng. Cô mặc một bộ chiến phục màu xanh da trời, trên hông đeo mộtthanh kiếm dài với chuôi hệt như một đôi cánh.
Bên cạnh vẻ đẹp củacô gái , thái độ táo bạo của cô cũng đủ khiến cho người ta phải chú ý, dù chochỉ là bước ngang qua doanh trại. Là 1 chiến binh cũng như là chỉ huy của mộtđoàn quân, Elen là 1 người tài nghệ phi thường, và được binh lính hết sức tin cậy.
Lim thì đã là phụtá của Elen từ bao lâu này. 21 tuổi, hơn 3 năm so với lãnh chúa của mình, máitóc vàng óng của cô gái buộc thắt sang bên trái, trên người cô là bộ chiến phụccũng một màu xanh biếc. Dù rằng không hề có chút gì thân thiện hiện hữu trênkhuôn mặt duyên dáng của cô, những người thân cận đều biết rõ Lim là 1 ngườicon gái tràn đầy cảm xúc.
Valentina lúc nàyđã 23 tuổi, hơn Lim 2 tuổi. Cô ta mặc 1 bộ váy trắng muốt, không hề ăn nhập gìvới cảnh chiến trường. Mái tóc đen dài thước tha của cô trông thật kiều diễmtrên nền của bộ váy đính đầy những đóa hồng.
Cùng với nụ cườinhẹ nhàng của mình, trong con mắt nhiều người cô gái có dáng vẻ của một nữ quýtộc danh gia vọng tộc sạch sẽ và gọn gàng. Dù rằng vác trên vai 1 ngọn lưỡi háito lớn đầy hãi hùng, thế nhưng thứ vũ khí kềnh càng đó không hiểu sao lại khônghề chướng mắt, đã vậy còn hòa hợp với bản thân chủ nhân của mình. Ngọn lưỡi háiđó chính là Long khí Ezendeis.
Không như Elen,Valentina không mang theo binh lính. Chỉ có mình cô ta bước đến mảnh đất Brunemà thôi.
Dù rằng khả năngchiến đấu cũng như tài điều binh khiển tướng của cô ta vẫn là 1 ẩn số, trong trậnchiến với quân Sachstein, thật sự chính nhờ vào sự tài tình của Valentina màđoàn quân Hiệp sĩ Ánh Trăng đã đi tới thắng lợi cuối cùng.
“Thứ lỗi cho tôiđã gọi mọi người tới vào thời gian bận rộn như thế này.”
Trong khi cảm ơn 3cô gái, đôi mắt của anh hướng về 1 cô gái khác đang đứng chờ bên ngoài. Cô gáicó mái tóc nâu màu hạt dẻ buộc ra đằngsau, trên người khoác một chiếc tạp dề trắng trên một bộ váy áo dài tay chấmgót.
“Titta. Phiền emmang nước tới cho mọi người uống nhé.”
Cô gái mang tênTitta vui vẻ đáp “vâng”, đôi mắt nâu sáng bừng lên.
Cô vốn đã là hầugái cho Tigre từ khi anh còn nhỏ. Một mực yêu mến Tigre, cô thậm chí còn đitheo chàng trai trẻ khi anh đi sứ sang Zhcted. Dù năm nay bước sang tuổi 17, vẻtrẻ con vẫn còn hiện rõ trên những đường nét đáng yêu của cô gái.
Titta uyển chuyểnhòa rượu vang với mật ong và nước trái cây lại, rót ra cốc sứ mà bưng lên đưacho 4 người. Sau khi cảm ơn cô gái, Tigre quay ra Elen và mọi người. Anh bắt đầukể lại một lượt việc Gerard nhờ anh.
“Hừm. Cậu muốnchúng tôi đi tới Hoàng cung trong khi ý thức rõ ràng là sẽ không được chào đónnồng hậu cho lắm, đúng không nào?”
Sau khi nhấp 1 ngụmrượu, Elen nhận định tình hình với 1 nụ cười đầy lạnh lẽo.
“Thứ lỗi cho tôi,thế nhưng liệu các cô sẽ đi cùng tôi chứ?”
Đặt cốc mình sang1 bên, Tigre quỳ rạp xuống, đầu cúi thấp tới độ trán chạm đất. Những cô gái kialúc này đang ở mảnh đất này làm quân đồng minh. Dù cho có quỳ gối van xin bao lầnđi nữa, lời đề nghị đó vẫn không hề bớt đi vô lý chút nào.
Elen và Lim khôngđáp ngay, thay vào đó 2 người quay sang nhìn Valentina, lúc này vẫn đang thư thảthưởng thức cốc rượu của mình. Họ từ đầu đã quyết sẽ vui lòng chấp nhận, vì rằngđó là lời cầu khẩn của Tigre, thế nhưng còn nữ Vanadis tóc đen thì sao?
“Ngon đấy. Cho tôithêm 1 cốc nữa có được không?”
Valentinan mỉm cườihỏi Titta, Trong khi cô hầu gái tóc nâu vội vã chuẩn bị, nữ Vanadis với bộ váytrắng muốt quay sang Tigre.
“Liệu rằng mọi việcchỉ dừng lại ở nhìn ngó không chứ?”
Liệu rằng những kẻbất đồng với sự can thiệp của Zhcted có tính tới chuyện hãm hại Elen và người đồnghành của cô không? Đó là điều mà Valnetina đang thắc mắc.
Ngẩng mặt lên,Tigre nhìn 3 cô gái với vẻ mặt đầy khó khăn.
“Tôi không dám nóilà mọi chuyện sẽ tuyệt đối an toàn. Thế nhưng, tôi xin thề bằng cả tính mạng lẫndanh dự của mình rằng sẽ bảo vệ người Zhcted. Bản thân Điện hạ Công chúa chắc hẳncũng nghĩ như thế.”
Nếu như Elen vàngười đồng hành của cô bị tấn công ở Hoàng cung, Brune sẽ trở thành kẻ thù củaZhcted. Regin hẳn là sẽ cố tránh để chuyện đó xảy ra bằng mọi giá. Về phầnTigre, anh không hề có ý định thay đổi những gì anh đã tuyên bố. Anh không muốnđể những cô gái kia, những người hết mực quan trọng với anh, bị tổn thương được.
“Bá tước Tigrevurmud. Tình hình là chúng tôi sẽ phải ở lại kinh thành Nicetrong bao lâu?”
Im lặng từ đầu tớigiờ, Lim từ tốn lên tiếng.
“Việc này tôi cũngbàn với Ngài Massas, xem ra là chúng ta sẽ ở lại trong vòng 3 ngày, tính cả ngàyhôm nay.”
Con số đó được đưara sao khi cân nhắc tới thời gian cẩn phải bỏ ra để tiếp tế vũ khí và lương thực,sắp xếp lại đoàn quân cũng như thu thập thông tin.
Tigre vẫn muốn nánlại thêm 1 ngày nữa, thế nhưng nếu mà là như vậy, lương thực và nhu yếu phẩm sẽlại phải cần nhiều hơn. Thêm nữa, với kẻ thù đang từ phía Tây đánh vào, anhkhông thể nào phung phí thời gian được nữa.
“Bản thân tôi thìkhông có vấn đề gì. Bước trên đất ngoại bang thì bị đối xử như vậy là điềukhông thể tránh khỏi. Chẳng hơi đâu mà tôi lại phải lo lắng về điều đó suốt được.Bên cạnh đó, là 1 Vanadis của Vương quốc Zhcted, diện kiến Công chúa Regin vẫnlà việc quan trọng cần phải làm.”
Nốc cạn một hơi hếtcốc rượu của mình, Elen nói. Như thể đang chực chờ cô gái nói xong, Valentinacũng lên tiếng.
“Tôi cũng sẽ đi.Thật khó lòng mà có thể từ chối lời đề nghị của 1 vị anh hùng trẻ tuổi được.”
“Hay là cô ở lạidoanh trại nghỉ ngơi? Đi lại tới Hoàng cung và diện kiến Công chúa không phảilà việc nhẹ nhàng gì. Cô vốn người không được khỏe mạnh rồi, liệu như vậy cóquá vất vả không?”
“Nghe cậu nói vậy,tôi cũng thật sự muốn nhận lời. Cơ mà, rốt cuộc tôi vẫn là 1 Vanadis. Thêm nữa,tôi cũng chưa từng có dịp được hân hạnh gặp mặt Điện hạ Công chúa Regin.”
Elen nheo mắt lại,cố tìm ra cho bằng được xem Valentina đang mưu tính gì, thế nhưng, không dò hỏigì thêm, cô quay sang Tigre.
“Vậy thì, Tigre,nhanh chọn ra những ai sẽ đi cùng thôi nào.”
Sau cuộc nói chuyệnkia, kết quả là 50 người đã được chọn ra để đi vào Kinh thành, bao gồm 28 ngườiBrune cầm đầu bởi Tigre, cùng 18 người Zhcted dưới quyền của Elen và Valentina.
Toàn bộ số ngườiZhcted đều là thuộc hạ của Elen cùng binh lính Leit Meritz do chính Lim vàRurick tuyển chọn. Rurrick là một trong những hiệp sĩ Leit Meritz mà Tigre tincậy nhất. Bản thân Rurick cũng tin tưởng và cảm thấy tự hào được kề vai sátcánh trên chiến trường cùng Tigre.
Về phía Brune thìcó Gaspar, con trai của Massas, và Scheie, thủ lĩnh của Hội hiệp sĩ Lutece.Thêm vào đó, Titta sẽ đi cùng Tigre làm người hầu cận cho anh.
“Bá tước Vonr,ngài chỉ mang mỗi một người hầu gái theo thôi sao?”
Người vừa bănkhoăn hỏi Tigre câu hỏi đó là Bá tước Bouroullec, 1 trong những quý tộc Brunedưới trướng quân đoàn Hiệp sĩ Ánh trăng đã anh dũng chiến đấu trong cuộc chiếnvới quân Sachstein. Hiện tại ông ta đang thay mặt cho một số quý tộc trong đoànquân Hiệp sĩ Ánh trăng, đi theo Bouroullec là 5 người tùy tùng.
Tigre chỉ mỉm cườimà đáp.
“Dù rằng là đitheo tôi cũng có người Alsace, thế nhưng không có ai trong số họ được huấn luyệnlàm hầu cận cả.”
Bertrand, người hầucận của Tigre từ khi anh còn nhỏ, đã qua đời trong cuộc nội chiến cách đây 2năm trước. Đương nhiên, vẫn còn những người khác ngoài ông ra từng được dạy dỗvề công việc của 1 người hầu cận, tuy nhiên những ai đủ khả năng để bước chânvào Hoàng cung cũng đều đã không còn nữa sau cuộc nội chiến.
Dù vậy, vì rằng điềuđó vẫn chưa có hề gì là cấp bách, nhất là khi Tigre lúc này đang ở lạiLeitmeritz làm khách. Những khi cần tùy tùng hầu cận, những người thân cận vớianh như Lim và Rurick sẽ thế chỗ vào ngay.
“Ra là vậy. Tuynhiên, như thế này thì e rằng có phần chưa được ổn thỏa cho lắm. Hay là ngài cóthể dùng đến người của tôi vậy?”
Dù biết rằngBouroullec có ý tốt, thế nhưng Tigre vẫn lịch sự chối từ sau khi nói lời cảm tạ.
Ngay khi bước quatường thành và bước vào đường cái, Tigre và 50 kỵ sĩ đã chìm ngập trong nhữngtiếng reo hò đến ngỡ ngàng.
Cứ một quãng là lạithấp thó bóng binh lính đứng 2 bên đường, canh gác không để cho đám đông trànra giữa đường. Không có gì là lạ khi mà dân chúng đều tỏ ra hết sức sợ hãi trướctin Sachstein đem quân xâm lược bờ cõi. Thêm vào đó, có lẽ những tin đồn mà Gerardđang ra sức tung ra có lẽ cũng đã mang lại hy vọng cho mọi người ở đây.
Mặt mũi căng cứngvì căng thẳng, Tigre chỉ dám nhìn thẳng về phía trước mà đi. Chỉ có mình anhlúc này đang mặc 1 bộ lễ phục do Gerard chuẩn bị.
Bản thân anh cảmthấy có phần do dự trước bộ lễ phục, thế nhưng khi được bảo rằng đường đường vịđại tướng cầm đầu toàn quân không thể nào lại ăn mặc tồi tàn như vậy diện kiếnCông chúa được, Tigre không còn có thể nào từ chối được.
Dù rằng vừa cưỡingựa bên cạnh chàng trai trẻ, thi thoảng lại nhoẻn miệng nở 1 nụ cười đầy tinhquái mỗi khi nhìn sang Tigre, Gerard sợ rằng nếu mà trêu chọc Tigre, để cho anhcó động thái gì bất thường, hình tượng người anh hùng trẻ tuổi sẽ có nguy cơ sụpđổ trong nháy mắt. Vì vậy, Gerard chỉ dành toàn tâm toàn ý làm người dẫn đườngvới vẻ mặt nghiêm nghị hết sức có thể.
Dù rằng cũng có nhữngngười liếc sang đầy ái ngại trước Elen, Lim, Valentina và người Zhcted, thếnhưng số người như vậy cũng không có nhiều. Hầu hết những người đến chào đón họnhư đồng minh, thêm nữa lại còn ngắm nhìn 3 cô gái với ánh mắt khát khao và ngưỡngmộ trước vẻ đẹp của họ.
Cuối cùng cũng bớtđi phần nào căng thẳng, Tigre thì thầm sang Gerard.
“Xem ra không cóai tỏ ra hiềm khích với tôi ở đây.”
“Giở trò phá rối ởđây không hề có ý nghĩa gì. Đổ 1 gáo nước lạnh lên niềm vui mừng chiến thắng chẳngđược điều gì ngoại trừ chuốc lấy ác cảm và thù địch từ những người khác màthôi.”
Vừa nghe Gerardnói, Tigre quay sang nhìn ra bên ngoài đường chính. Anh cảm thấy dường như cótiếng hát lẫn trong tiếng hò reo ở đâu đây.
Dưới ngọn cờ thiênthạch
Phấp phới nơi chiếntrường
Nữ thần gió và sấm
Xích lại gần lấychàng
Nụ cười nở trênmôi
Dù là đến mùa nào,
Dù trời cao rasao,
Cung này đã giươnglên,
Không gì thoát đượcnổi
Khỏi Hiệp sĩ Ánhtrăng.
Là kẻ địch hunghãn
Hay tai họa ập xuống
Đều phải quy phụcchàng
Giải cứu nữ Côngchúa
Giam cầm bởi kẻ ác
Chàng chính là mũitên
Đem chiến thắng vềđây
Ôi Hiệp sĩ ÁnhTrăng
Lòng dũng cảm củachàng
Dành hết cho cônglý
Lòng nhân từ củachàng
Tận tụy vì nhândân
Lòng trung thành củachàng
Nguyện hiến dângCông Chúa
…
“--- Vừa nãy làcái quái gì vậy?”
“Như vậy truyền bámới nhanh chứ, phải không nào? Thể nào cái này cũng sẽ sớm trở nên nổi tiếngcho mà xem.”
Thấy Tigre đangnghiêm mặt lại, Gerard vẫn không hề tỏ ra bận tâm gì mà nói tiếp.
“Ngài hiểu làchúng tôi đã khó khăn thế nào không chứ? Rốt cuộc thì, đó là bài thơ cổ duy nhấtca ngơi cung tên trong Vương quốc này mà thôi.”
Cuối cùng, Tigrecũng không nói gì, chỉ im lìm cố không để lộ vẻ gì ra mặt. Theo lời Gerard thìbài thơ đó hẳn là đã được truyền đi khắp nơi rồi. Giờ đã là quá muộn để dừngchuyện này lại. Cùng lắm, anh cũng chỉ có thể yêu cầu sửa lại phần nào nội dungbài thơ mà thôi.
Tigre quay sang nhìnra đường – về hướng ngọn núi Luberon sừng sững trong lòng Kinh thành. Cung điệnnằm ở trên ngọn núi đó. Chắc rằng Regin đang đợi chờ anh ở đó.
7 ngày sau khi gặpLong Khí, Fegneria tìm tới được Silesia, kình đô của Vương quốc Zhcted.
Kinh thành lúc nàyđang bước vào tiết trời mùa xuân, với ánh nắng ấm áp chan hòa trên bầu trời chớmbước sang trưa. Dù cho Lễ hội Mặt trời đón chào năm mới đã qua được hơn chụcngày, dường như không khí nóng bỏng của ngày lễ vẫn còn vương lại đâu đó tại chốnkinh thành.
Figneria lúc nàyđã 25 tuổi. Dù rằng vẫn tiếp tục theo đuổi đời lính đánh thuê, giờ cô không cònlùng sục tìm kiếm tới nơi chiến trận như năm xưa. Giờ cô chỉ động tới việc binhđao tại đâu đôi chân cô dẫn dắt chủ nhân của chúng tới mà thôi.
Cô gái có 1 thânhình cấn đối, người dong dỏng cao. Khoác bên ngoài bộ đồ đen của cô là 1 lớp áochoàng lúc này lấm lem đất cát sau 1 cuộc hành trình dài đằng đẵng. Một nửakhuôn mặt của cô lấp sau mái tóc dài đen bóng, chỉ chừa lại mình con mắt phải vớiđuôi mắt thật dài mà thản nhiên nhìn ra quang cảnh náo nhiệt của Kinh thành.
2 bên hông cô dắt2 lưỡi đoản kiếm với những họa tiết đầy tinh xảo.
Hoàng ViêmBargren. Thứ Long Khí, được biết đến với biệt danh [Thảo Quỷ Song Đao], là một cặp đoản kiếm 2 màu vàng – đỏ đã dẫn Figneriatới Kinh thành.
--- Một nơi xô bồ thế nàykhông hề hợp với mình.
Tự nhủ thầm như vậy,cô bước thẳng dọc theo con đường dẫn tới Hoàng cung. Đối với Figneria, người cảchục năm qua lặn lội từ chiến trường này tới chiến trường khác, thị trấn vàthành phố chỉ là nơi để cô nghỉ ngơi, mua vũ khí và lương thực, và thu thậpthông tin mà thôi.
Hoàng cung khôngcòn xa nữa. Figneria dừng chân, mắt liếc nhìn bộ dạng lấm lem đầy bụi đường củamình. Trông cô không hề có vẻ gì là ra dáng để diện kiến với 1 vị Quốc vương được.
Thế nhưng, lắc đầunhư thể không vấn đề gì, cô quay lại nhìn về Hoàng cung mà thẳng tiến. Cô khônghề có đồ để thay, và, bản thân cô cũng không hề mong chờ gì tới cuộc diện kiếnkia.
Đứng trước cửacung điện, Figneria giơ cặp đoản kiếm ra cho người lính gác, lúc này vẫn bántín bán nghi ngắm nghía cô gái, xem. Đương nhiên, người lính được 1 dịp bànghoàng nhìn cô.
“Tôi sẽ vào bẩmbáo ngay, xin quý cô hãy đợi 1 lúc.”
Dù rằng cảm thấykhó hiểu trước việc tay lính gác lại thay đổi thái độ nhanh chóng tới vậy, Figneriagật đầu.
Xuất thân thườngdân, sống đời lính đánh thuê hòng kiếm miếng cơm manh áo, cô chưa bao giờ từngđược đối xử như vậy. Dù rằng cô vẫn luôn nhân được những ánh mắt đầy nể nang từđám lính đánh thuê trẻ tuổi, xét ra đó lại là 1 thứ hoàn toàn khác.
Trong lúc còn đangbăn khoăn không rõ liệu rằng cô có phải đợi tới vài tiếng đồng hồ hay không, dựđoán của thành ra lại trở nên hoàn toàn trật lất. Chưa đầy nửa tiếng trôi qua,1 vài người ăn mặc lễ phục từ đâu xuất hiện và kính cẩn cúi đầu trước Figneria.
“Hỡi Vanadis của cặpSong Kiếm. Thật mừng là ngài đã tới được nơi bình an vô sự. Chúng tôi đã chuẩnbị 1 phòng cho ngài, xin ngài trước hết hãy tạm thư thả nghĩ ngơi. Một khi chuẩnbị xong xuôi, chúng tôi sẽ dẫn ngài tới diện kiến Quốc vương.”
Lúc này có 2 ngườiđang đợi chờ Figneria tới diện kiến. 1 người già nua ngồi trên ngai, cùng 1 ngườikhác chầu trực bên cạnh. Người ngồi trên ngai kia hẳn là Quốc vương Victor củaxứ Zhcted.
Xung quanh không hềthấy có bất cứ bóng dáng nào của lính gác. Băng khoăn không rõ liệu có phải họđang ẩn nấp đâu đây không, Figneria cẩn trọng tìm kiếm sự hiện diện của họ; thếnhưng cô không tài nào tìm ra được bất cứ ai.
--- Lẽ nào tất cả đều đã đượcyêu cầu lui ra?
“Vanadis. Hãy tớiđây.”
Vua Victor cất tiếnggọi Figneria. Dù không hề lớn, giọng nói của vị Quốc vương vẫn hết sức rõ ràng,không hề có chút gì khàn khàn như những người già khác. Figenria bước đi trênthảm đỏ. Cô quỳ gối xuống cách ngai vàng độ chục bước chân.
Dù rằng cảm thấy chútnào đó khó chịu, cô cũng không hề để lộ ra mặt.
Không như Hiệp sĩhay Quý tộc, lính đánh thuê không chiến đấu vì bất cứ Vương quốc hay Hoàng tộcnào. Không được ai bảo vệ đồng nghĩa với việc được tự do hành động, đó là bảnchất của 1 lính đánh thuê. Đối với Figneria, từ bao lâu nay sống cuộc đời như vậy,cô không hề cảm thấy thoải mái gì khi phải quỳ gối trước 1 kẻ còn không hề quenmặt.
Thế nhưng, ít nhấtcô cũng hiểu rằng thế nào là “biết người biết ta”. Khuôn mặt không chút cảmxúc, cô ngước nhìn vị Vua.
--- Nhìn gần thế này mới thấy,ông ta không khác gì 1 gốc cây khô.
Đó là cảm nhận đầutiên của Figneria về Đức vua. Thế nhưng, cô thừa biết đánh giá người khác chỉ bằngngoại hình nguy hiểm đến thế nào.
(ảnh)
“Tôi tên làFigneria. Cặp song kiếm này đã dẫn tôi tới đây.”
Dù rằng cách ănnói của nữ lính đánh thuê kia thô lỗ như vậy, cả Victor lẫn người đứng cạnh vịVua cũng không hề thốt lên bất cứ câu trách cứ gì. Vị Vua già nhìn Figneria màtừ tốn nói.
“Tốt lắm. Ta côngnhận nhà người chính là Vanadis của Bargren. Ta sẽ ban cho người biệt danh “HoàngViêm Ẩn Cơ”, cái tên Alsahvin và Công quốc Legnica. Từ bây giờ, ngươi hãy đi tớiLegnica, quản thúc thuộc hạ của mình và lo việc cai quản trị vì vùng đất đó.”
Giọng nói đầynghiêm nghị của Victor không hề có vẻ gì là vui mừng trước sự ra đời của nữVanadis mới. Figneria cảm thấy hết sức kỳ lạ, thế nhưng, hơn cả vậy, cô cònquan tâm đến việc vua Victor không hề tỏ ra hoài nghi trước lời của cô.
“Ngài… tin tôisao? Nhỡ như cặp Bargren này là giả thì sao?”
“Nếu như đó là giả,Bargren thật sẽ không đời nào để im. Người đích thị là 1 Vanadis, không có gì cầnphải bàn cãi.”
--- Ông ta nói như thể LongKhí là vật đang sống vậy. Hừm
Figneria nhíu màylại. Dù vậy, cô biết rằng Bargren không đơn thuần chỉ là 1 cặp song kiếm. Rốtcuộc thì, thứ vũ khí đó đã thuyết phục cô không phải bằng lời nói, mà là bằng 1thứ cảm giác lạ lùng có thể sánh ngang với suy nghĩ, và dẫn đường cô tới tậnKinh thành.
“Ta mong chờngươi, với tư cách là 1 Vanadis, sẽ cống hiến thật nhiều với cương vị mới này.”
Những lời nói đó đồngnghĩa với việc đã tới lúc cô gái cáo lui. Thất vọng ra mặt, nữ lính đánh thuêtóc đen nhìn thẳng vào mặt vị Quốc vương. Chỉvậy thôi sao? Cô nghĩ.
Không hẳn là cô muốnphải dỏng tai mà nghe những lời khoa trương đầy trống rỗng quá đỗi quen thuộc từmiệng đám quý tộc và lãnh chúa. 1 cuộc nói chuyện ngắn gọn xúc tích như thế nàyrất vừa ý cô gái.
Thế nhưng, ngay cảcô cũng không thể nào ngờ rằng đến cả danh tính gốc gác của cô cũng không hề đượchỏi tới 1 câu.
Trước Vua Victorđiềm tĩnh ngự trên ngôi báu, Figneria thẳng thừng hỏi điều cô thắc mắc từ nãy tớigiờ.
“Có điều này tôimuốn được hỏi Bệ hạ. Tại sao tôi lại được chọn làm 1 Vanadis?”
“Điều này ta khôngthể nào biết được. Suy cho cùng chính Long Khí mới là thứ chọn 1 Vanadis.”
Vị Vua già dáp tựanhư không có gì đáng nói. Figneria lấy làm khó hiểu. Từ trước đến giờ cô vẫnnghĩ chính Victor đã ra lệnh cho Long Khí chọn lấy cô. Nếu không là như vậy, chẳngphải thế quá kỳ lạ sao? Suy cho cùng, Quốc Vương chẳng phải là đấng cai trịZhcted này sao?
Thế nhưng, nếuđúng như những gì Victor nói, như vậy có nghĩa là chính tự bản thân Long Khí đãchọn cô làm 1 Vanadis. Hơn thế nữa, chỉ có mình Long Khí hiểu được lý do tạisao cô lại là người được chọn.
Victor quay đầusang nhìn về người đàn ông đứng cạnh vị Vua từ đầu tới giờ.
“Đây là EugeneShebalin. Vị này sẽ là người trả lời mọi thắc mắc của ngươi, và cũng sẽ là ĐứcVua tương lai của nhà người. Từ giờ có gì muốn hỏi thì hãy bàn với Shebalin.”
Đợi cho Victor nóidứt lời, Eugene liền bước lên. Ông ta điềm đạm bước ra trước mặt Figneria.
“Vanadis-dono. Xinmời ngài đứng lên.”
Người đàn ông trướcmặt cô gái về tuổi cũng phải trên 40.Một người với vẻ ngoài điềm tĩnh, trênmình ông ta khoác mình một bộ lễ phục màu trắng. Khuôn mặt của ông gày gò, vớimột bộ râu bạc dài dưới cằm. Figneria đứng dậy, mắt chằm chằm nhìn ông ta. Nữlính đánh thuê tóc đen còn cao hơn cả Eugene.
“Tôi sẽ ghé thămphòng của Vanadis-dono sau. Tới lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc mọi chuyện cụ thểsau. Nếu như là điều gì có thể trả lời được, tôi sẽ gắng hết sức giải đáp.”
“Nếu được vậy thìxin cảm ơn.”
Cuối cùng cũng lấylại được phong thái như bình thường, Figneria liền đáp như vậy.
Và thế là, cuộc diệnkiến với Đức Vua tới đó là kết thúc.
Quay trở về phòngnghỉ sau khi cuộc diện kiến kết thúc, Figneria thậm chí còn không ngồi được nổixuống ghế, thay vào đó lại dựa lưng vào tường. Cô chỉ muốn tránh xa tất cả, từtấm thảm trải bên dưới cho tới vô số những đồ vật được kê bày trong căn phòng.
Có vẻ là giờ đâycô đã chính thức trở thành 1 Vanadis, thế nhưng bản thân cô lại không hề cảm thấynhư vậy. Ngay cả Quốc vương, một khi được tận mắt chứng kiến, chỉ khiến cô nghĩtới 1 ông già. Kể cả là bây giờ mà cánh cửa kia có mở ra, để lộ 1 tay hề oangoang tuyên bố tất cả chỉ là 1 vở kịch đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy là vẫn còncó thể chấp nhận được.
Đương nhiên rằng,chẳng có tay hề nào xuất hiện cả. Nửa tiếng trôi qua, Eugene cũng ghé thămphòng nghỉ của cô. Dù rằng có phần băn khoăn khi thấy Figneria lại đang dựalưng vào tường, ông vẫn cúi chào mà không hề đả động gì tới điều đó.
“Ngài có cần tôi gọingười mang chút gì uống vào phòng không?”
Figneria cảm thấytrong lòng thầm ấn tượng. Dù với thái độ lịch thiệp như vậy, Eugene vẫn tạo ra1 bầu không khí thoải mái không hề có chút gì cứng nhắc. Ông còn tạo nên hình ảnh1 con người đầy thiện chí với đôi mắt không chút ngờ vực hay khinh khi đangnhìn cô kia.
“Tôi xin được từchối. Tôi không uống rượu khi bàn chuyện quan trọng. Đi vào vấn đề chính luôn…từ giờ tôi phải làm gì?”
“Cai trị Công quốccủa mình, và, một khi có lệnh của Đức Vua, điều quân ra trận. Đó là nghĩa vụ của1 Vanadis. Đối với ngài, như Quốc Vương đã nói, ngài sẽ quản thúc Công quốcLegnica nằm ở phía Tây.”
“Giao cả 1 Công quốcdễ dàng như vậy, quả thật là hào phóng quá. Tiếc rằng, đừng nói là 1 Công quốc,ngay cả là làm trưởng làng thôi tôi cũng chưa từng được nếm trải. Hẳn là giaocho 1 người như vậy có được không vậy?”
“Tôi đã từng đượcgặp mặt 1 vài Vanadis, không một ai trong số họ từng được kinh qua việc cai quảntrị vì. Thêm nữa, dù là đâu đi nữa, luôn luôn sẽ có các quan văn, quan võ trợgiúp cho Vanadis-dono. Đương nhiên, Legnica cũng không phải là ngoại lệ.”
Eugene rành rọtđáp lại không chút do dự. Figneria liền quyết định dấn sâu thêm nữa.
“Nếu như mà tôithích làm gì thì làm không cần suy nghĩ chi ở Legnica, liệu rằng các ngài sẽlàm gì?”
“Điều đó có lẽ sẽlà 1 vấn đề.”
Thấy Eugene nghiêmnghị đáp như vậy, Figneria thiếu chút nữa là bật cười khanh khách.
“Chỉ thế thôi sao?Hẳn là các ngài không đưa quân tới hay yêu cầu tôi từ bỏ cái tước hiệu Vanadisnày chứ?”
Trước lời nói đầykhiêu khích của Figneria, lần đầu tiên Eugene không nói năng gì. Thế nhưng, nữlính đánh thuê chợt nhận ra rằng, điều đó không có nghĩa là ông không biết phảiđáp lại ra sao.
Một lúc sau,Eugene mới nói tiếp.
“Ngài có thể khôngtin tôi, tuy nhiên… Chỉ có Long Khí của ngài mới là thứ duy nhất có thể tước đoạttước hiệu Vanadis của ngài. Ngay cả Bệ hạ cũng không thể làm được điều đó.”
Khóe miệng cô gáikhẽ nhúc nhích. Cô không thể nào cười nhạo mà nghĩ “Cái trò mèo gì thế này?” đượcnổi.
‘Long Khí khôngtuân theo lệnh từ Đức Vua.’ Đó là những gì Eugene muốn nói. Trước vẻ mặt đầynghiêm túc kia của ông, cô không nghĩ là ông ta chỉ đang nói chuyện tầm phào vớvẩn.
“Quốc vương đã nóirằng ý chí của Long Khí sẽ chỉ được truyền đạt thông qua chính chủ nhân củaLong Khí mà thôi.”
Figneria lắc đầu,không tài nào tin nổi những gì cô đang nghe. Sau đó, cô thở dài.
Nước có Vua ngựtrên ngai vàng thì Vương quốc mới ra đời. Ngoài Thiên đường là nơi các vị thầnngự trị ra, đáng lẽ ra không thể nào có bất cứ thứ gì tồn tại đứng trên một Vuatrên Trái đất này được. Ngay cả 1 lính đánh thuê như Figneria cũng quá rõ điềuđó.
Thế nhưng, LongKhí lẽ nào đã làm cho sự tồn tại của các Vương quốc lung lay tới tận gốc rễsao?
Bao cơn sợ hãi vàcăng thẳng cô chưa từng biết tới dần dần cuồn cuồn nổi lên trong cô gái. Khẽ nắmlấy đôi song kiếm bên hông, Figneria hỏi.
“Rốt cuộc thứ nàylà gì vậy?”
“Đó là thú đã chọnlựa Vanadis suốt bao thế hệ nay, kể từ khi Vương quốc Zhcted này ra đời tới giờ.Theo như những gì tôi được biết, thứ vũ khí này mang trong mình những sức mạnhkỳ lạ hệt như từ trong truyện cổ tích bước ra vậy, bên cạnh đó còn có mọi Longkhí đều có ý chí riêng của chính nó nữa.”
Figneria mỉm cườitrước từ “cổ tích”. Cô cho rằng đó là 1 cách diễn đạt không sai vào đâu. Nghe vậyvẫn dễ dàng chấp nhận hơn là những từ đao to búa lớn như phép màu hay sự bảo hộcủa thánh thần hơn.
Cô không hề phủ nhậnviệc Long Khí mang trong mình 1 sức mạnh bí ẩn.
Figneria lại nhớ vềchuyện xảy ra 7 ngày trước đây. Lúc đó, cô đang đi trên 1 vùng hoang vu đồikhông mông quạnh.
Bỗng nhiên, cônghe thấy 1 tiếng động kỳ lạ. Cả 1 vùng trời trước mặt cô đột nhiên sáng bừnglên, để rồi cặp song kiếm kia chợt xuất hiện. Và, bằng ý chí của cặp Long Khíchỉ đường dẫn lối, Figneria đã tìm được tới Kinh thành.
“Tôi hiểu ý ngài,thế nhưng… Tôi thấy lạ là chưa có ai tìm cách phá hủy thứ này đi mới lạ.”
“Vanadis-dono,ngài có biết truyền thuyết về sự thành lập của Vương quốc này không?”
Eugene nghiêmtrang lên tiếng. Figneria gật đầu.
“Một người langthang tự xưng mình là hiện thân của Hắc Long, với 7 bộ lạc làm đồng mình đã lậplên Vương quốc này, đúng vậy không?”
Truyền thuyết về sựra đời của Zhcted đã tạo nguồn cảm hứng cho không biết bao nhiêu bài thơ ca vàcâu truyện ra đời, cũng như truyền bá rộngrãi dưới nhiều hình thức khác nhau. Ngay cả 1 đứa trẻ chưa từng đặt chân ra khỏingôi làng nhỏ bé mình chốn thôn dã cũng biết những gì Figneria vừa nói.
“Đúng vậy. LongKhí là thứ mà vị Vua sáng lập đã trao cho những người vợ của mình. Không cócách nào có thể phá hủy được Long Khí; đã vậy chính Long Khí là thứ tìm kiếmVanadis cho Quốc Vương, nên việc phá hủy càng là không thể.”
“Kể cả là khi cáithú đó chọn 1 kẻ như tôi làm Vanadis ư?”
“--- Tôi cũngkhông biết nữa.”
Sau 1 hồi im lặngtrầm ngâm suy nghĩ ngắn ngủi, Eugene lại tiếp lời.
“Tôi không tin là1 Long Khí lại chọn 1 Vanadis ngẫu hứng được. Thêm nữa, đã từng có tiền lệ 1 LongKhí tự mình rời bỏ 1 Vanadis, và người đó từ giây phút đấy không còn là 1Vanadis nữa. 1 Long Khí có những lý do riêng của bán thân nó để chọn lựa ra 1Vanadis, và đó có lẽ là tại sao Figneria-dono lại được chọn như vậy.”
“Ngài vẫn nghĩ vậysau khi gặp các Vanadis khác sau?”
Trước câu hỏi đó củaFigneris, Eugene điềm tĩnh đáp “đúng vậy”.
“Tôi muốn được điềuđó với các Vanadis khác.”
Vừa lẩm bẩm,Figneria chợt nhớ ra tới 1 Vanadis.
“Ngài có biết tới1 Vanadis có tên Eleonora không?”
“Có, tôi có biết.Cơ mà… ngài quen biết người đó sao?”
Thấy được hỏi nhưvậy, Figneria chợt nín lặng không biết phải đáp lại ra sao. Gọi là quen biếtthì cũng không hẳn là sai, thế nhưng cô gái đó là người mà cô muốn tránh gặp phảinhất trong cuộc đời mình.
Figneria nghĩ rằngcái chết của Vissarion dưới tay mình là điều không thể tránh khỏi.
Đối mặt nhau trênchiến trường, không có cách nào tránh né khỏi phải giao chiến, 2 người họ khôngcòn cách nào khác ngoài 1 sống 1 chết mà thôi.
Thế nhưng, tình cảnhcủa Figneria là 1 chuyện, Elen có hiểu điều đó hay không lại là 1 chuyện hoàntoàn khác. Thêm nữa, ngay cả Figneria cũng vẫn chưa hoàn toàn thực sự chấp nhậnđiều đó. Nếu như “đó là chuyện không thể tránh khỏi” là 1 cách nhìn nhận thức tếđi nữa, đồng thời những lời đó cũng là thứ cô gái nói ra để tự thuyết phục bảnthân mình.
“Thì, tôi là 1lính đánh thuê.”
Thấy cô nói vậy,Eugene ra vẻ thông hiểu. Xem ra người đàn ông này cũng biết đến việc Elen cũngtừng là 1 lính đánh thuê.
“Eleonora-dono hiệnđang cai quản Công quốc Leitmeritz, nằm về phía nam Công quốc Legnica củangài.”
Cặp song kiếm bênhông cô xem ra rốt cuộc cũng là 1 thứ phiền phức với Figneria.
--- Thà bỏ đi xa xứ mà tránhné Legnica còn hơn.
Nếu như làm vậy,có lẽ Long Khí sẽ không còn hứng thú gì mà rời bỏ cô.
--- Cơ mà…
Figneria liếc xuốngnhìn cặp song kiếm mà chìm trong suy nghĩ.
Đây có lẽ là cơ hộiduy nhất của cô. Nếu như bỏ lỡ điều này, cô, với thân phận lính đánh thuê củamình, chắc chắn sẽ không có cơ hội được nắm quyền 1 vùng lãnh địa bao giờ nữa.
Khuôn mặt mỉm cườihiền hậu của Vissarion lại hiện lên trong tâm trí của Figneria.
Vào lúc đó, trongkhi buộc phải ngồi nghe Visarion kể lể về giấc mơ của ông ta, dù chỉ là 1 lầnduy nhất, thế nhưng Figneria đã từng băn khoăn liệu rằng cô sẽ nhắm tới thứ gìmột khi nắm quền cai quản 1 vùng lãnh địa.
Chưa từng bao giờbị cám rỗ vào con đường đó, vì chỉ nghĩ đến việc dính dáng tới điều đấy thôi đãlà quá nguy hiểm rồi, cô đã tiết lộ cho Vissarion biết những gì cô nghĩ về chuyệnnày. Dù rằng khác xa 1 trời 1 vực với giấc mơ của ông, thế nhưng viên thủ lĩnhcủa nhóm lính đánh thuê kia vẫn chăm chú lắng nghe từng câu từng lời của cô.
Cô vẫn chưa hềlãng quên điều đó. Thế nhưng, cô đã dẹp hết những suy nghĩ đó vào 1 góc trongký ức của mình, những tưởng rằng cô sẽ không bao giờ phải khơi dậy chúng lại.
Đôi mắt củaFigneria nheo lại. Lẽ nào cặp Long Khí kia lại có thể tác động tới ký ức cô? Vừađịnh tự giễu bản thân trước ý nghĩ ngớ ngẩn đến lố bịch đó, thế nhưng sau cuộcnói chuyện với Eugene, đó hiển nhiên lại là điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tớiđược.
--- Xem ra đây sẽ là một mónquà cho ông nhỉ…
Cô sẽ không tiếp nốinguyện vọng của Vissarion. Rốt cuộc thì, không đời nào cô, người đã giết ôngta, lại có quyền làm điều đó. Thế nhưng, đây sẽ trở thành một câu chuyện trêncon đường rong ruổi của cô với ông.
--- Cơ mà, chưa tới lúc đó.
“Shebalin… dono.Tôi có 1 đề nghị.”
Cảm thấy ngượng ngịukhi phải ăn nói lịch thiệp như vậy, Figneria nhìn Eugene. Trước khi trở thành 1Vanadis, có phải thứ cô phải làm rõ với tư cách của 1 chiến binh.
“Có nơi nào ở đâydành cho binh lính tập luyện không? Liệu ngài có thể chỉ đường cho tôi có đượckhông?”
“Tôi có thể dẫnngài tới, cơ mà… Ngài đang dự định làm gì vậy?”
Eugene ra vẻ bối rốihỏi. Figneria chỉ dửng dưng đáp.
“Tôi chỉ muốn thửdùng thứ này 1 chút thôi. Tôi sẽ không gây rắc rối gì đâu.”
Figneria được dẫntới một cái sân nằm gần phòng nghỉ của cô.
Đó là 1 khoảng sânnhỏ, bao quanh bởi tầm chục cây cột, đủ chỗ cho 1 nhóm 10 người tập luyện cùngnhau. Bên góc sân, 6 thanh kiếm gỗ và ngọn thương giả được dựng tại đó.
Lúc này trên sânkhông hề có 1 bóng người.
“Ở đây được chứ?”
“Hoàn hảo. Cảm ơnngài.”
Cảm ơn Eugenexong, Figneria liền tiến vào giữa sân.
Cô đưa tay xuốngeo, chầm chậm rút cặp song kiếm khỏi bao.
Figneria chưa hề dùngtới cặp Long Khí kể từ khi gặp chúng cách đây 7 ngày trước cho tới tận giờ phútnày. Không hẳn là cô cho rằng chúng đáng sợ hay gì. Chỉ là, cô vẫn chưa thể nàotin tưởng chúng làm vũ khí của mình được.
--- Ta sẽ thử xem các người cólàm vũ khí của ta được không.
Kể cả là Bargrencó chấp nhận cô làm 1 Vanadis nữa, việc cô có chấp nhận Bargren hay không lạilà điều hoàn toàn khác. Figneria muốn chắc chắn rằng liệu cặp Long Khí này cólà một thứ dành cho cô hay không.
Đôi chuôi kiếm trắngmuốt phẳng lỳ nằm gọn trong lòng bàn tay cô gái, như thể được sinh ra để dànhcho tay Figneria. Đôi song kiếm không hề nặng nề, dù cũng không thể nào coi làquá nhẹ được.
Nét mặt kinh ngạccủa Figneria hiện ra rõ ràng trên cặp lưỡi kiếm bóng loáng 2 màu vàng – đỏ. Là1 lính đánh thuê, cô đã từng được thử qua đủ loại binh khí khác nhau, cơ mà đâylàm lần đầu tiên cô được trải nghiệm 1 cảm giác như thế này.
Hạ người xuống, 2tay sẵn sàng thủ thế, cô gái hít 1 hơi, rồi thở ra.
Figneria giơ thanhkiếm đỏ trong tay phải lên qua đầu, trong khi tay cầm lưỡi kiếm vàng thì hạ xuống.Cô vung thanh kiếm đang ở bên dưới lên trên trong khi chém thanh kiếm còn lạixuống. Tiếng xé gió vang lên kèm theo những tia sáng lóe lên mơn trớn đôi tai củacô, để lại 1 cảm giác vô cùng dễ chịu cho cô gái.
Cô bước 1 bước lêntựa như đang chuẩn bị cho 1 điểu nhảy, để cho vạt váy cô bay phấp phới. Cô nhảysang một bên trong khi tung 1 cú đá kèm theo 1 đường chém. Cô chặt, chèm, bướclên và vung kiếm đâm thẳng về phía trước.
Figneria dùng đôisong kiếm như cách cô dùng vô số loại binh khí cô đã từng kinh qua trên bao chiếntrường bằng cả thân thể cô.
1 kiếm sĩ xuấtchúng. 1 chiến binh to lớn vung vẩy 1 cây rìu chiến khổng lồ tựa như không. Nhữnglúc cô đối mặt với binh lính cầm thương dài, những khi giao đấu với kỵ binh dồndập lao về phía cô.
Trên vùng đồngkhông mông quanh. Trên 1 cánh đồng cỏ. Trong 1 pháo đài tối tăm. Ẩn sâu dưới nhữngdãy núi phủ tuyết. Figneria đã liên tục chiến đấu như thế.
Đôi song kiếm ngấunghiến tiếp thu lấy bao ký ức của Figneria. Chúng liên tục nhảy múa trên tayFigneria như ý muốn của cô gái, không để chừa ra bất cứ kẽ hở nào.
Figneria chợt thấybản thân mình đang mỉm cười. Đôi mắt cô sáng bừng lên như 1 đứa trẻ vừa tìm thấycả 1 kho báu. Nếu mà trên thế gian này có thứ gì được gọi là vũ khí lý tưởng tồntại, thì cặp Long Khí này chính là thứ đó đối với cô.
Đột nhiên, lưỡi kiếmcủa cặp song kiếm sáng lóe lên một màu đỏ rực. Đôi kiếm cháy bừng trong ngọn lửađỏ, tàn lửa bay tứ tung mà hun nóng không khí xung quanh. Lúc này, tới lượtLong Khí quay sang dò hỏi năng lực của Figneria.
Nụ cười đang nởtrên môi Figeneria trở nên đầy gan dạ. Cô sẵn sàng chấp nhận thử thách củaBargren.
Từng chuyển động củaFigneria giờ đây trở thành những điệu nhảy chìm trong lửa. Ngọn lửa vàng và đỏkhi thì là một đường chém thẳng, lúc lại khỏa lấp lẫn nhau liên tu bất tận màthành 1 đóa hoa chói lóa sáng rực rỡ.
Tầm nửa tiếng trôiqua, Figneria cuối cùng cũng dừng lại.
Cô thở hồng hộc tớiđộ vai cô cũng phải nâng lên hạ xuống, mặt cô ướt đẫm mồ hôi. Bộ đồ ướt sũng mồhôi dính dáp lấy người mà cô đang mặc khiến cho Figenria phải cau mày đầy khóchịu.
“--- Được rồi.”
Figneria nhủ thầm.Không phải là cô thừa nhận thất bại. Chỉ là cô đã chấp nhận đôi Long Khí.
Ngọn lửa giờ đâyđã biến mất khỏi cặp song kiếm. Figneria thu kiếm lại vào bao. Một sự quyết tâmtrầm lặng cháy bừng lên trong đôi mắt cô gái tựa như lửa cháy.
“Ít nhất tôi sẽ thửlàm những gì có thể.”
Và thế là từ đó, FigneriaAlshavin bắt đầu bước đi trên con đường của 1 Vanadis.
File:MnOtV12055.png
Theo dõi & Thanh chuyển trang
Bỏ theo dõibộ truyện này | Danh sáchtheo dõi | Theo dõitruyện này |
---|
► Xem lại Tập 12 Mở đầu ◄ | ♬Madan no Ou to Vanadis♬ | ► Xem tiếp Tập 12 Chương 2 ◄ |
Danh sách các trang trực thuộc project